Mẹ, đừng đùa với lửa
Phan_23
Mặt Viêm Dạ Tước bình tĩnh quét một lần ở trên mặt mọi người, đầu ngẩng cao, trầm giọng nói: "Đến lúc chúng ta ra sân rồi."
Đại Chiến Bừng Bừng (2)
Chương 75: Đại Chiến Bừng Bừng (2)
"Lão đại, đánh như thế nào?" Bôn Lang gào to ba hai bước đi tới, tựa như mặt u oán mới vừa rồi căn bản không phải của anh ta, khiến Trình Du Nhiên bên cạnh trợn mắt nhìn thẳng.
Lạnh lùng nhìn điểm sáng nhấp nháy trên ra đa, hướng Bôn Lang nói: "Nhắc nhở bọn họ trước."
"Yes Sir, vừa lúc thí nghiệm uy lực sau khi cải tiến sẽ như thế nào!" Bôn Lang hả hê nháy mắt với đám người Phi Ưng, "bà xã" "người tình" cũng không đoái hoài tới nữa, hấp tấp xông về tàu chiến Missile Launchers, nơi đó mới đúng là võ đài của anh ta!
"Tôi đã khóa chặt một chiếc lại rồi!" Mặt Bôn Lang cười tà ác: "Đám hỗn tạp kia, nếm thử ‘người tình siêu cấp’ của đại gia Bôn Lang này!" Tiện tay khống chế trên cái nút rồi nhấn một cái, tên lửa mang theo tiếng xé gió bén nhọn vội vã bay đi.
"Chuyện gì đấy?" Còi báo động đột nhiên truyền đến, khiến trong lòng Diehl có chút lo lắng.
"Lão đại, tàu chiến của chúng ta hình như bị khóa!"
Diehl phỏng đoán lại lời người kia vừa nói: "Khốn kiếp! Hệ thống tên lửa trang bị tốt nhất trên tàu chiến của chúng ta đã bị quấy nhiễu, kẻ địch lại đang ở ngoài 100 km, tại sao nó có thể khóa ta?"
Đây là anh bảo tôi nói, sao trách tôi! Người nọ bị đánh uất ức trong lòng, vào lúc này, còi báo động vang mãnh liệt, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh chấn động vang lên, trên mũi thuyền tàu chiến thoáng chốc bốc cháy.
"Dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước! Lập tức dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước!" Mới vừa nói không thể, ngay cả người trực tiếp trở thành mục tiêu, nhất thời khiến Diehl cảm thấy mất mặt lớn: "Chỉ cần ở bên trong phạm vi mục tiêu, lập tức bắn tên lửa cho tôi, coi như khóa không nổi, chúng ta cũng phải đè chết nó!"
"Tuyệt vời!" An Nhẫn không chút tiếc rẻ nói câu khen ngợi, quay đầu báo cáo: "Lão đại, đối phương đã tăng tốc xông tới hướng chúng ta rồi!"
"Ra trận." Viêm Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh.
Trên tàu chiến của Daniel——
"Thiếu gia, vừa rồi Viêm thiếu gia công kích!"
"Thiếu gia, phát hiện tàu chiến không rõ đến gần!"
"Thiếu gia, tàu chiến bên cạnh Viêm thiếu gia rời đi!"
Ba tin tức đồng thời ồ ạt kéo tới chỗ Daniel, nhất thời khiến gương mặt anh ta nặng nề, anh ta dĩ nhiên sẽ không cho là Viêm Dạ Tước muốn chạy, có thể làm cho anh chủ động ra trận, số lượng tàu chiến của đối phương rõ ràng khiến anh có chút kiêng kỵ.
Ngước nhìn không trung vẫn còn máy bay chiến đấu tàn sát bừa bãi, Daniel thuận miệng hỏi: "Địch có mấy chiếc tàu chiến, hình dáng gì?"
Mặt người nọ lúng túng nói: "Có ba chiếc tàu chiến, bởi vì đối phương có năng lực ẩn thân rất mạnh, hơn nữa khoảng cách vẫn còn tương đối xa, tạm thời không tra ra là hình dáng gì."
Cũng không thể trách anh ta sẽ lúng túng, tàu khu trục hỏa tiễn Burke-class có năng lực cảnh giới cùng chống tàu ngầm tác chiến rất mạnh, nhưng thậm chí ngay cả đối phương là hình dáng gì cũng không có lộ ra, hơn nữa bên Viêm thiếu gia đã bắn tên lửa ra trước đó rồi, không thể không nói là một châm chọc rất lớn!
Lạnh lùng liếc nhìn người nọ, Daniel đè nén lửa giận ra lệnh: "Không tiếc bất cứ giá nào, lập tức giải quyết máy bay chiến đấu trong không trung, vào lúc quan trọng, thà buông tha một chiếc tàu chiến cũng phải dùng hết khả năng tranh thủ thời gian, đồng thời mật thiết chú ý tình hình bên Viêm thiếu gia, tùy thời hồi báo!"
Tước là bạn tốt nhất của anh ta, anh ta không thể để cho một mình anh đối mặt với nguy hiểm khổng lồ này, chẳng qua nếu như hiện tại đi qua hỗ trợ, đừng nói tình huống không cho phép, coi như đi anh cũng sẽ tức giận, chỉ có thể mau sớm tiêu diệt mấy tên khốn kiếp trong không trung này rồi đi cứu viện!
Nhìn Viêm Dạ Tước thế nhưng thoát khỏi đội ngũ vọt tới hướng ông ta, Diehl cười ha ha nói: "Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới, Viêm Dạ Tước, mày cũng chỉ có như thế thôi!"
Khuôn mặt Diehl dữ tợn tràn đầy khoái cảm trả thù, tay vung lên ra lệnh: "Bắn tên lửa sao Diêm Vương, tập trung hỏa lực giải quyết Viêm Dạ Tước trước, chúng ta sẽ cho nó một phần lễ lớn!"
Rầm rầm rầm ——
Tiếng lao nhanh gào thét vang lên từ trên ba chiếc tàu chiến, ba tên lửa sao Diêm Vương kéo cái đuôi thật dài từ trên tàu chiến phun ra, như ba con rồng lửa lao cực nhanh đến tàu chiến của Viêm Dạ Tước, tên lửa mới vừa thoát khỏi thiết bị bắn, lập tức truyền đến sát khí kinh hoàng.
An Nhẫn đã sớm tiếp quản tất cả ra đa trên tàu chiến, tên lửa mới vừa xuất hiện đã bị anh ta phân tích ra ngoài trong nháy mắt: "Lão đại, ba tên lửa sao Diêm Vương đã khóa chỗ chúng tôi, không trách được vẫn không tra ra hình dáng bọn họ, thì ra là tàu bảo vệ cấp canh giữ!" Tàu bảo vệ cấp canh giữ, giống như thuộc về tàu bảo vệ số mười thế giới, một trong công năng lớn nhất của tàu chiến chính là có năng lực ẩn thân mạnh!
Lạnh lùng nhìn ra đa trên màn hình từ từ tiếp cận tên lửa, trong mắt Viêm Dạ Tước tản ra khí thế y hệt Quân Vương: "Bôn Lang, Đan Hùng, cản lại." Viêm Dạ Tước nhanh chóng nhảy lên vị trí một cây đại bác ở mũi tàu, ba cây đại bác tầm xa ở mũi tàu, ba người sử dụng, vừa vặn!
Trình Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, cái bệnh nhân không an phận này, thật không biết anh có vấn đề gì không, nhíu nhíu mày, chỉ mong động tác không nên quá mạnh, nếu không cô lại phải chăm sóc rồi.
"Lão đại yên tâm đi, có Bôn Lang tôi ở đây, tuyệt đối không thể cho nó tiến vào trong phạm vi cách chúng ta mười km!" Bôn Lang trả lời, lập tức đem Transmitter trên tay giao cho người khác.
Đan Hùng tinh thông lục chiến (chiến đấu trên đất liền), đối với điều khiển đại bác ở mũi tàu còn lâu mới bằng Bôn Lang, nhưng chặn đánh rơi tên lửa của đối phương hẳn không phải là vấn đề, cũng thận trọng gật đầu.
Ầm một tiếng, từ ống đại bác dâng lên khói mù, pháo đạn biến mất ở cuối chân trời, đầu tiên ra tay dĩ nhiên là Bôn Lang, anh ta lựa chọn tên lửa sao Diêm Vương bên trái, ở khoảng cách 35 km thì cũng đã phóng ra phát pháo thứ nhất, ngay sau đó pháo đạn liên tục bay ra, tên lửa vững vàng khóa trong phạm vi đại bác.
Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng theo sát phía sau, chỉ là khoảng cách bọn anh gần hơn nếu so với Bôn Lang, cũng đều khống chế ở trong vòng phạm vi 20 km, tiếng xạ kích cực nhanh liên miên bất tuyệt ở trên mặt biển.
Rầm rầm rầm ——
Theo âm thanh liên tiếp vang lên, ba ngọn lửa đẹp đẽ bay lên trời, sau đó chen chúc với mây hình nấm nhanh chóng lan tràn bốn phía.
"Làm sao có thể?" Nhìn biểu hiện trên ra đa đã bị ba tên lửa đánh rơi, mắt Diehl thiếu chút nữa cả kinh rớt ra, mặc dù chỉ thử dò xét tính đả kích, nhưng tài nghệ chặn lại của đối phương cũng quá cao, thậm chí có một quả lúc nổ lại ngoài phạm vi đối phương 30 km, bọn họ rốt cuộc dùng đại bác loại hình gì ở mũi tàu? Trên một chiếc tàu chiến sao có thể trang bị nhiều như vậy?
Ông ta dĩ nhiên không biết, tàu chiến của Viêm Dạ Tước hoàn toàn đã được cải trang mà đến, trước kia Russia không sợ cấp 2 loại tàu khu trục chống tàu ngầm và tên lửa, bản thân tàu chiến có năng lực hùng mạnh chống tàu ngầm phản kháng, sau lại làm cải trang các phương diện để tăng năng lực cảnh giới cùng số lượng đại bác ở mũi tàu, cho dù Daniel có tàu khu trục hỏa tiễn Burke-class cũng không phải là đối thủ!
Dĩ nhiên, cũng khó trách Daniel nhất thời không nhận ra chiếc tàu chiến "bình thường" này mà có năng lực lớn mạnh như thế, bởi vì trước mắt trên toàn thế giới, trừ Russia còn có một chiếc ra, cũng chỉ còn dư lại chiếc của Viêm Dạ Tước, hơn nữa vì đảm bảo tính bí mật, anh còn đặc biệt trang bị bảo vệ nhóm vũ khí gia cố đại bác ở mũi tàu, chợt nhìn bề ngoài quả thật bình thường.
"Tao cũng không tin mày có thể đánh rơi tao!" Diehl cuồng loạn kêu lên: "Đem tất cả tên lửa cùng ngư lôi* nhắm ngay tàu chiến của Viêm Dạ Tước, bắn liên tục, hao tổn cũng phải mài chết nó cho tôi!"
* Ngư lôi: quả đạn có điều khiển hoặc không, di chuyển được trong nước, dùng diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá huỷ bến cảng.
Tên lửa bay múa trên bầu trời, ngư lôi tung hoành dưới nước, xem như Viêm Dạ Tước có tàu chiến lớn mạnh vô cùng, có thuộc hạ tinh nhuệ nhất, có kỹ thuật chặn đánh tinh chuẩn nhất, cũng không thể không chút tổn hại dưới sự công kích hoàn hảo của ba chiếc tàu chiến, vào lúc sắp thành công đánh chìm một chiếc tàu chiến của đối phương, đồng thời hai quả tên lửa cùng ba quả ngư lôi, thành công tách vòng bảo vệ ra vọt vào, tiếng nổ mạnh vang lên ngất trời.
Trình Du Nhiên đã sớm bị hành hạ ói trời đất u ám, tàu chiến bị đả kích lay động kịch liệt một hồi, thân thể không tự chủ được ngã về phía trước, song Viêm Dạ Tước vung tay lên, ôm cô ở trên đùi của mình.
Giọng An Nhẫn vội vàng truyền đến: "Lão đại, thân thuyền bị tổn thương 30%, nước bắt đầu vào khoang thuyền, kẻ địch đã tiến vào trong phạm vi 30 km!"
Tình thế, chỉ mành treo chuông*!
* chỉ mành treo chuông: tương đương ngàn cân treo sợi tóc.
Đại Chiến Bừng Bừng (3)
Chương 76: Đại Chiến Bừng Bừng (3)
Trình Du Nhiên ngồi ở trên đùi Viêm Dạ Tước, nhìn những thứ ngay cả một chữ cũng không biết, chợt nghe An Nhẫn nói, trong lòng chợt ngẩn ra.
Thuyền mới vừa đung đưa là bởi vì xảy ra vấn đề, đây chính là biển rộng mênh mông, trước không cái đảo sau không có đất liền, coi như may mắn không bị đánh vỡ nát, cũng không có nơi có thể chạy trốn!
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Trình Du Nhiên, cô, không biết bơi!
Tục xưng là tàu ngầm trong nước, nước vào tức chìm!
Vào lúc này, cô rất đau buồn, vậy mà, vừa lúc đó, bàn tay Viêm Dạ Tước nắm cả cô đứng lên, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Bỏ thuyền, sử dụng hộp điều khiển từ xa."
Nghe được lời lão đại nói, An Nhẫn cũng biết trách nhiệm của mình trọng đại, lớn tiếng đồng ý nói: "Dạ, lão đại!"
Viêm Dạ Tước lãnh khốc quét qua đám người bên cạnh, như Tướng quân điểm binh trên chiến trường, trầm giọng nói: "Bốn người một tổ, lên đường."
Lên đường? Đây là muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ muốn bỏ mình cô ở nơi này?
Trình Du Nhiên cũng không hiểu những thứ này, cho nên trong lúc nhất thời còn không hiểu rõ, vậy mà, bị bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm ở trên đầu, âm thanh trầm thấp đồng thời vang lên: "Em đi theo tôi."
Hóa ra anh sẽ không đem cô bỏ ở nơi này, trên mặt Trình Du Nhiên lập tức bày ra nụ cười, nhanh chóng theo bước chân của Viêm Dạ Tước.
Bỗng, Viêm Dạ Tước chợt dừng lại, Trình Du Nhiên thiếu chút nữa không phanh được, Viêm Dạ Tước đưa tay túm lấy cô, lúc này mới ngừng lại, vậy mà, vừa dừng lại, boong thuyền cách một bước chân ngắn chậm rãi mở ra, Trình Du Nhiên mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy phía dưới boong thuyền, cất giấu bốn chiếc máy bay chiến đấu, bề ngoài hung hãn tuyệt không kém so với diều hâu đánh lén trước đó, hơn nữa lại còn là máy bay chiến đấu thẳng đứng lên xuống, quả thật thì tương đương với một chiếc hàng mẫu, chiếc tàu chiến xem có vẻ bình thường này, thật đúng là ngọa hổ tàng long.
"Đi." Giọng Viêm Dạ Tước thật bình tĩnh, trước sau như một quả quyết mang theo cô, lôi kéo cô vào trong một chiếc máy bay chiến đấu.
Bôn Lang, Phi Ưng, Đan Hùng đều chia ra chọn một chiếc, nhưng bất đồng chính là, vũ khí trang bị của Bôn Lang cùng Đan Hùng đều không ở phòng lái, hiển nhiên là đặc biệt xếp đặt khác cho hai người không biết lái máy bay.
Xem ra Viêm Dạ Tước tính toán bỏ thuyền thật, Trình Du Nhiên nhìn bên ngoài, hỏi: "Chúng ta đi, vậy bọn họ thì sao?"
"Em không phải quản lý những thứ này, quản tốt chính em ấy." Viêm Dạ Tước nhàn nhạt bỏ lại một câu, âm thanh lạnh lùng hướng ống nói điện thoại kêu một tiếng: "An Nhẫn."
Vào lúc anh ta nghe thấy lời lão đại nói, lồng mày An Nhẫn nhảy lên, dứt khoát trả lời: "Hiểu, lão đại!"
Nói xong, ngón tay thao tác ở trên bàn phím, mở ra trang bị ẩn núp.
Nhất thời, truyền đến một tiếng nổ kinh thiên, cả tàu chiến đột nhiên phun ra khói mù, che phủ phạm vi hơn 1000m quanh vùng biển, đột nhiên tựa như cháy, bốn bề báo hiệu bất ổn.
Trong nháy mắt, ban ngày biến thành đêm tối, Trình Du Nhiên trừ có thể nhìn rõ Viêm Dạ Tước ra, tình huống chung quanh thế nào, cô hoàn toàn không thấy được.
Nhưng theo bản năng đưa tay kéo dây nịt an toàn ra, cài nút, lại quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, hình như cảm giác kế tiếp mới chính là chiến đấu nguy hiểm.
"Em đang sợ?" Viêm Dạ Tước cũng không có quay đầu, lạnh lùng mở miệng, nhưng cũng rất rõ ràng, đang hỏi cô.
Trình Du Nhiên nhíu mày, dựa vào thành ghế, thản nhiên nói: "Ai nói tôi sợ, không phải ở đây còn có anh ư?"
Nghe Trình Du Nhiên bật thốt lên lời nói, khóe miệng Viêm Dạ Tước nâng lên đường cong nhỏ nhẹ làm cho không người nào có thể phát giác dấu vết, bàn tay sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: "Rất tốt."
Ngay sau đó, bốn chiếc máy bay chiến đấu thừa dịp khói mù tràn ngập, rời khỏi tàu chiến.
Mà lúc này đây, bên Diehl, ông ta đã bỏ ra một chiếc tàu chiến giá cao ở đây, mắt thấy Viêm Dạ Tước sẽ phải vùi thân vào đáy biển.
Đây chính là thời điểm ông ta phải báo thù, lại đột nhiên phát hiện, tàu chiến của đối phương từ từ mất tích trên ra đa.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Người đâu, làm sao có thể không có?" Diehl vốn còn ngông cuồng cười ra tiếng nhất thời chuyển cười thành giận, nhưng lại có vẻ hết sức tỉnh táo, "Lập tức truy xét."
Thuộc hạ lập tức quan sát tình hình quân địch, để bên kia truyền đến tình hình, rất nhanh, tin tức truyền đến: "Lão đại, khói mù của đối phương là một loại khí quấy nhiễu ra đa, nhưng chúng tôi cũng truy xét được rồi, tàu chiến cũng không hề rời đi!"
Diehl cười lạnh, cho rằng quấy nhiễu ra đa là có thể tránh né tên lửa của ông ta ư, vậy thì quá khinh thường thực lực những tàu chiến này của bọn họ rồi.
"Tên lửa cùng ngư lôi tiếp tục bắn, đồng thời dốc hết tốc lực xông về trước đánh, tôi cũng không tin lần này Viêm Dạ Tước còn có thể chạy!" Diehl nói lạnh lùng, rất tốt, lần này, để cho nó cùng tàu chiến vĩnh viễn chìm vào biển rộng!
Lúc này, sương dày bên ngoài quét qua ra đa, nhưng không có ảnh hưởng đến nội bộ, thì ra là trong tàu chiến này trừ cất giấu bốn chiếc máy bay chiến đấu ra, còn có một chiếc tàu chiến nhỏ, An Nhẫn chính là ở phía trên cầm hộp điều khiển tầm xa điều khiển tàu chiến phía trước.
Trình Du Nhiên nhìn hình ảnh trên màn ảnh, giờ mới hiểu được, cô quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, anh rốt cục che giấu bao sâu.
Lúc này, trong trận chiến đấu, có tàu chiến khổng lồ này là bia đỡ đạn, bất luận là tàu chiến phía sau, hay máy bay chiến đấu trong không trung, cơ hồ không thể đụng phải đả kích gì, thỉnh thoảng có đạn lạc bay qua, cũng lập tức bị bọn họ chặn lại.
Theo thời gian trôi qua, đội ngũ hai phe cách càng ngày càng gần.
Vào thời điểm cách xa nhau còn có 1 km nữa, giọng An Nhẫn đột nhiên truyền đến: "Lão đại, tàu chiến đã không chịu nổi!"
Viêm Dạ Tước cũng đã thấy, sương mù chung quanh phai nhạt không ít, đã có thể trực tiếp thấy tình cảnh chung quanh, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đánh ra."
Câu nói lạnh lẽo này, lại làm cho trong lòng mọi người dâng lên một đốm lửa nhiệt, mỗi người đều chuẩn bị xong, lần này bọn họ chân chính ra tay!
"Ngồi xong." Một giọng nói trầm thấp truyền tới lỗ tai Trình Du Nhiên, cô gật đầu một cái, nhìn phía trước mặt, nhìn máy bay chiến đấu, tựa như hỏa tiễn bình thường xông ra ngoài.
Gió biển gào thét, thổi tan một mảnh sương mù cuối cùng, lộ ra diện mạo thật sự bên trong.
Cùng lúc đó, ra đa trên tàu chiến Diehl, mấy mục tiêu đột nhiên đồng thời xuất hiện, "Lão đại, phía trước cách tàu chiến của chúng ta 1 km, phát hiện mục tiêu quân địch!"
"Không phải tàu chiến, có bốn chiếc máy bay chiến đấu!"
Viêm Dạ Tước quả nhiên tài giỏi, người đàn ông này, từ sáu năm trước bắt đầu xuất hiện ở nhà họ Viêm, luôn luôn thâm trầm làm cho người ta không rõ.
"Không tiếc bất cứ giá nào, mục tiêu hướng về máy bay chiến đấu!"
Vừa dứt lời, tình huống liền xuất hiện rồi!
Kèm theo âm thanh sắt thép đánh thẳng vào nước chảy, mấy ánh sáng màu trắng bạc dán vào mặt nước vọt tới, tất cả sắc mặt cả kinh, lớn tiếng nói: "Là ngư lôi!"
"Không cần lo những thứ khác, trước đánh nát máy bay chiến đấu!" Diehl quát lớn, âm thanh tựa như truyền tới từ địa ngục, âm u lạnh lẽo!
Anh Là Viêm Dạ Tước
Chương 77: Anh Là Viêm Dạ Tước
Reng reng reng, còi báo động vang lên trong tai nghe, theo khói mù dần dần tản ra, bọn họ đã bị khóa.
Vậy mà, thuộc hạ có thể tác chiến cùng Viêm Dạ Tước, cũng không phải dễ dàng có thể để cho Diehl thực hiện được ý đồ, phối hợp khéo léo, vẫn là lúc bọn họ gặp phải đại chiến mới có hành động tốt nhất, đối với bọn anh mà nói, bất luận người nào ra lệnh đều không hữu dụng, trừ lão đại Viêm Dạ Tước của bọn họ ra.
"Phi Ưng, rời khu khóa."
"Dạ, lão đại!"
Nghe được âm thanh quen thuộc của lão đại, sắc mặt Phi Ưng nhất thời trầm xuống, xoay vặn bàn điều khiển, máy bay chiến đấu nhất thời lên cao, lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên quẹo cua.
Sau khi lăn lộn 360 độ thì lướt ngang, nhất thời, thẳng đứng phương hướng cùng khóa ra đa ở góc 90 độ.
Đang lúc này, còi báo động dừng lại, tiếp đó, nên là bọn anh đánh trả rồi!
Đôi tay ở trên cần điều khiển chợt đẩy tới trước, đầu máy bay chiến đấu đột nhiên cất cao, cơ hồ lấy phương hướng 90 độ xông về phía chân trời, ngay sau đó ép xuống, máy bay chiến đấu lộn 180 độ, xoay người lao xuống hướng tàu chiến.
Hai cây đại bác xếp thành một hàng dài, máy bay chiến đấu bay qua nơi nào, khắp nơi đều truyền đến âm thanh bùm bùm, rất nhiều bộ phận bảo vệ bị pháo đạn đánh nát, lộ ra khoang thuyền phía dưới.
Hoàn toàn dẫn ra sự chú ý của đối phương, khiến cho tàu chiến bị khóa, theo bản năng quay đầu công kích máy bay chiến đấu lớn mạnh.
"Bôn Lang."
"Dạ, lão đại!" Bôn Lang dĩ nhiên biết ý lão đại, nhíu mày, khóe miệng nâng lên, "Phi Ưng, tiểu tử cậu đẹp trai một lần! Cũng nên đến tôi."
Bôn Lang nhìn kỹ ống nhắm, tùy ý đè xuống cái nút bắn, phối hợp Phi Ưng công kích hướng đối phương.
Mà lúc này đây, ở ngoài một dặm, dưới sự điều khiển của An Nhẫn, tàu chiến rốt cuộc hoàn thành sứ mạng của nó, tàu chiến vẫn dấu ở phía sau rốt cuộc cũng chui ra, trên tàu chiến còn dư lại tất cả mọi người.
Trình Du Nhiên thấy những thứ này, mới bừng tỉnh hiểu ra, Viêm Dạ Tước làm như vậy cũng không phải là muốn bỏ lại thuộc hạ của mình, mà muốn bọn họ an toàn rời đi.
Vào lúc này, cô thực sự hiểu, bên cạnh anh tại sao lại có nhiều người trung thành đi theo, hình như hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Viêm, bởi vì, bọn họ chỉ là thuộc hạ của Viêm Dạ Tước.
Trình Du Nhiên quay mặt sang, nhìn gương mặt cương nghị, thật ra thì, anh lạnh lẽo, anh máu lạnh, nhưng lại đối đãi với anh em tác chiến cùng mình hay đối đãi với thuộc hạ luôn có một ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh.
Vào giờ phút này, dáng vẻ anh trấn định không hoảng hốt, giống như là Nguyên soái cổ đại chỉ huy trên chiến trường, lại càng giống như là quân sư? Còn là. . . . . .
Sắc mặt Viêm Dạ Tước thâm trầm, âm thanh lạnh lẽo vang lên lần nữa: "Quân địch phía bên phải tàu chiến, đánh chìm tất cả!"
"Dạ!" Mấy phương truyền đến âm thanh của bọn anh.
Nhất thời, âm thanh tên lửa gào thét, âm thanh ngư lôi rẽ nước, âm thanh đại bác công kích lập tức nối thành một đoàn.
Giờ phút này, trên tàu chiến của đối phương, thuộc hạ Hạm trưởng vẫn còn khóa mục tiêu phía bên phải tàu chiến, đối mặt với đả kích thình lình xảy ra, sắc mặt tái nhợt trắng xanh, kinh ngạc nói: "Sao lại thế này, sao còn có mục tiêu trên nước vậy?"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, trả lời anh ta là một quả tên lửa từ trên trời giáng xuống.
Đã không kịp nói bất kỳ lời gì, tên lửa nổ tung ầm ầm, ngay tiếp theo tàu trưởng cùng hơn mười người ở trong đoàn thủy thủ, toàn bộ đều nổ thành mảnh vụn.
Viêm Dạ Tước ngồi máy bay chiến đấu bên trái tàu chiến, anh hướng Trình Du Nhiên lạnh giọng: "Nắm chắc dây an toàn."
Dứt lời, theo Trình Du Nhiên kêu to một tiếng, máy bay chiến đấu như ngẩng đầu phóng tới bầu trời, khéo léo tránh thoát công kích của đối phương, hơn nữa lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên quẹo cua, lộn 360 độ sau lướt ngang, kết hợp với thuộc hạ phản kích.
Dù Trình Du Nhiên trấn định, cũng không chịu nổi lăn qua lăn lại, Viêm Dạ Tước, rốt cuộc anh còn có cái gì nữa không!
Tại sao phải mang theo cô tới chơi loại kích thích này, cho cô đi theo An Nhẫn không phải tốt hơn à.
Cô cũng không biết, ở trong lòng Viêm Dạ Tước, chỉ có dẫn theo cô ở bên người mới có thể làm cho anh thực sự yên tâm!
Tàu chiến rốt cuộc không chịu nổi, tàu trưởng đã chết, đoàn thủy thủ chết hơn nửa, thân thuyền bị tổn thương nghiêm trọng, dòng nước biển ồ ạt chảy ngược vào, rất nhanh sẽ bị tiêu diệt trong biển rộng mênh mông.
Còn dư lại một chiếc tàu chiến cuối cùng, cũng chính là tàu chiến Diehl ở, nhìn thuyền chìm xuống, tay gắt gao nắm thành quả đấm.
"Lão đại, chúng ta đã tổn thất nghiêm trọng, rút lui sao?" Vẻ mặt thuộc hạ nặng nề hỏi.
Tổn thất hai chiếc tàu chiến, xác thực đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là tổn thất lớn, thời điểm Diehl đang suy tư, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Lão đại, phát hiện Viêm Dạ Tước, ở trong máy bay chiến đấu bên trái tàu chiến."
Phát hiện bóng dáng của Viêm Dạ Tước!
Diehl vốn muốn rút lui nhưng ý nghĩ này lại biến mất trong nháy mắt, ông ta nhìn mục tiêu trên màn ảnh, cắn răng nói ra: "Tất cả tên lửa đều nhắm ngay phía Viêm Dạ Tước!"
Ông ta biết rõ, chiến dịch lần này nếu như không có một kết thúc, ông ta lựa chọn rút lui, ngày sau nhất định sẽ sống không bằng chết, vậy còn không bằng hiện tại quyết một trận tử chiến.
Không phải nó chết! Mình sẽ chết mất mạng!
Reng reng reng, còi báo động vang lên liên tục, sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, hỏi: "Viêm Dạ Tước, chúng ta bị đối phương khóa à?"
Cô có thể cảm thấy, tình huống lúc này sẽ càng thêm nguy hiểm, mà Viêm Dạ Tước vẫn trấn định như cũ, sắc mặt thoáng qua lạnh lẽo, sau lưng, có lẽ đã bởi vì động tác vừa nãy, vết thương nứt ra, thấm ra vết máu nhàn nhạt, anh thế nhưng lại làm như người không có sao.
"Nắm vững."
"Tôi biết rõ." Trình Du Nhiên thận trọng gật đầu, cô biết kế tiếp Viêm Dạ Tước sẽ không chờ bị người ta công kích, nhưng cô không biết anh muốn làm thế nào?
Chợt, tay phải Viêm Dạ Tước gạt liên tục, âm thanh bang bang vang lên ở chung quanh, lửa đạn và đạn bạc đồng thời bắn ra, trong nháy mắt, quấy nhiễu tên lửa khóa.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt gia tốc, máy bay chiến đấu làm động tác với độ khó cao, bắn tiêu diệt hướng nơi xa.
Máy bay chiến đấu lên xuống thẳng đứng dù sao cũng vô cùng linh hoạt, nhưng vẫn như cũ giống như là con ưng khổng lồ linh hoạt bay lượn trên không trung.
Vào lúc này, tên lửa theo sát bị anh khéo léo bỏ mặc, vậy mà, vừa lúc đó, đối phương đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên máy bay chiến đấu này.
Mấy tên lửa tân tiến nhất nhẫn tâm đánh tới hướng tàu chiến của Diehl ——
Tia lửa bắn ra bốn phía, tình cảnh cực kỳ chấn động!
Tên lửa không phải bọn Phi Ưng, cũng không phải là An Nhẫn điều khiển, mà là Daniel lúc trước khoe khoang tàu chiến phóng ra!
"Tước, tôi chưa có tới muộn chứ?" Âm thanh từ tính với giọng tiếng Anh trôi chảy truyền tới từ dụng cụ điện tử, sau đó phát ra tràng cười đắc ý: "Như thế nào, tàu chiến của tôi trang bị không tồi chứ."
Âm thanh của anh ta giống như là một đứa bé làm chuyện tốt muốn đòi kẹo ăn, Viêm Dạ Tước đáp lại anh ta chỉ có trầm mặc, anh ta hình như cũng quen rồi, dù sao luôn là phong cách của anh.
Chỉ cần thân quen anh đều biết, hiện tại bao gồm Trình Du Nhiên, giờ khắc này, cô mới biết, lần chiến thuật này sớm đã được anh sắp xếp xong, anh muốn đẩy Diehl vào chỗ chết, dù có giao tình với nhà họ Viêm, anh đều không thèm để ý chút nào, bởi vì, anh là Viêm Dạ Tước!
Sáu Năm Trước, Xảy Ra Chuyện Gì? ...
Chương 78: Sáu Năm Trước, Xảy Ra Chuyện Gì?
Hôm nay, người nói chuyện của gia tộc Ngải Tát chôn vùi tính mạng ở trong hải vực Sicili, tiếp tục chứng minh giá cao phải trả khi động thổ trên đầu thái tuế.
Mà vị Thái tuế không phải là gia tộc hắc đạo trăm năm Viêm gia, mà là Viêm Dạ Tước.
Ánh nắng màu vàng chiếu rọi, trên mặt biển xuất hiện mấy chiếc tàu chiến to lớn, máy bay chiến đấu rơi ở trên tàu chiến của Daniel.
Trình Du Nhiên ngáp một cái, hiện tại cô muốn nhất chính là tìm một nơi yên tĩnh để ngủ một giấc.
Nhưng rất nhanh bị cảnh sắc trước mắt trấn áp, tàu chiến đến một trấn nhỏ duy mỹ của Sicili.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian